ƠN GỌI VÀ SỨ MẠNG TRUYỀN GIÁO CỦA GIÁO LÝ VIÊN

‘Khốn thân tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng!” (1Cr 9,16)
Lời của Thánh Phaolô từ bao thế kỷ trước, nay vẫn vang vọng trong tim tôi — một giáo lý viên nhỏ bé giữa lòng Giáo Hội, nhưng mang trong lòng một hồn tông đồ thao thức, khắc khoải và cháy bỏng với ơn gọi rao giảng và sống Tin Mừng giữa thế giới hôm nay.
Ơn Gọi – Hồng Ân và Sứ Mệnh
Là một giáo lý viên, tôi hiểu rằng ơn gọi không chỉ là tiếng gọi dành cho linh mục, tu sĩ. Ơn gọi cũng chính là tiếng mời gọi sâu thẳm trong tâm hồn tôi: bước theo
Chúa Giêsu, không chỉ bằng niềm tin, mà còn bằng cuộc sống. Ơn gọi ấy đôi khi nhẹ nhàng như làn gió sớm, khi khác lại như lửa đốt trong tim — thôi thúc tôi phải chia sẻ Lời Chúa, bằng việc dạy dỗ trẻ em, gặp gỡ phụ huynh, hay đơn giản là sống đẹp trong một cộng đoàn đức tin.
Thao Thức Truyền Giáo – Ngọn Lửa Không Ngừng
Trong từng bài giáo lý tôi dạy, từ những em tại giáo xứ cũng như những bà con ở các sóc còn nhiều bỡ ngỡ về mọi mặt, tôi linh động giúp cho họ theo giới hạn dễ hiểu và nắm được tình yêu Chúa luôn ở cùng trong mỗi chúng ta, từng ánh mắt thơ ngây tôi nhìn thấy nơi học trò, tôi cảm nhận rõ một điều: thế giới này cần Tin Mừng, hơn bao giờ hết. Một thế giới dễ bị kéo vào vô thần, ích kỷ, vật chất hóa – nhưng cũng là thế giới khao khát được yêu thương, được hiểu, được sống thật. Làm sao tôi có thể yên lòng khi có biết bao người chưa nghe nói đến Đức Giêsu? Làm sao tôi có thể im lặng khi biết bao tâm hồn cần được chạm vào bởi Lời Hằng Sống?
Truyền giáo, với tôi, không là chuyện lớn lao mà là sự hiện diện đích thực ngay giữa lớp học, nơi các ấp sóc đến với bà con dân tộc , trong nhóm bạn, giữa gia đình nhỏ. Là sống như Chúa sống. Là yêu như Chúa yêu.
Truyền Giáo – Từ Con Tim đến Hành Động
Tôi nhận ra: truyền giáo không thể đến từ lý trí khô khan hay từ trách nhiệm máy móc. Nó chỉ có thể nảy sinh khi tôi để Chúa chiếm trọn trái tim mình. Khi tôi cầu nguyện mỗi ngày, khi tôi suy ngẫm Lời Chúa, khi tôi đau đáu về phần rỗi linh hồn anh em – thì tôi không thể không hành động. Truyền giáo không chỉ là công việc, đó là hơi thở. Không thể sống mà không truyền giáo
Sứ Mạng – Không Bao Giờ Là Quá Nhỏ
Nhiều lúc, tôi từng tự hỏi: “Mình chỉ là giáo lý viên, mình làm được gì?” Nhưng tôi đã hiểu: sứ mạng của tôi là gieo – không phải gặt. Gieo một lời khích lệ. Gieo một nụ cười. Gieo một lời Kinh Thánh vào trái tim trẻ thơ. Và tôi tin: Chúa sẽ làm cho hạt giống ấy nảy nở.
Truyền giáo, là tôi góp phần nhỏ bé vào công trình lớn lao của Thiên Chúa. Tôi không phải là trung tâm. Chúa mới là tất cả. Nhưng tôi có phúc khi được là cánh tay chúa. Xin cho con biết yêu, sẵn sàng bước đi theo sự hướng dẫn của Chúa. Mỗi tuần khi đến với bà con dân tộc Sêtieng thấy họ lớn lên mỗi ngày trong đức tin và lòng yêu mến. Từng bước qua hướng dẫn họ có thể tự mình xắp xếp phân bổ nhau dọn Lễ, đọc Sách thánh, tập hát nhạc… để phụng vụ trong Thánh Lễ, tôi nhận ra ơn Chúa luôn ở cùng chúng tôi
Lạy Chúa, con không xin ơn lớn lao, con chỉ xin được nồng nàn yêu Chúa hơn mỗi ngày. Con xin được là giáo lý viên không mỏi mệt, không vô cảm, không ngại ngần lên đường. Dù con yếu đuối, nhỏ bé, nhưng xin Chúa dùng con – như xưa Ngài dùng những tông đồ chài lưới vô danh- để tiếp tục hành trình yêu thương, loan báo và xây dựng Nước Trời giữa lòng thế giới hôm nay.
Bài: Teresa Tuyết Trinh – TSTY
Ảnh: st